Món ăn mẹ nấu bao giờ cũng ngon, giản đơn thôi nhưng trong bát canh thanh đạm ấy có hương vị của đường làng, đồng ruộng, có vị xa xôi man mác của gió trăng và đặc biệt có hơi ấm bàn tay mẹ nhặt từng ngọn rau.
Rau láo nháo có rất nhiều tên gọi khác nhau, có nơi gọi là rau tập tàng, có nơi không đặt tên mà chỉ xếp nó vào những loại rau dại. Nghe cái tên “láo nháo” có vẻ buồn cười song không vì thế mà món canh láo nháo mất ngon. Đặc biệt những trưa hè khi mặt đất cứ hầm hập, lá trên cây còn rũ xuống, nhìn mâm cơm chẳng ai muốn ăn thế nhưng chỉ cần trông thấy bát canh láo nháo thanh đạm là mọi nắng gắt như bị tan đi hết. Cả nhà ai cũng hứng khởi ngồi xuống mâm, nồi cơm vơi đi lúc nào cũng không ai hay.
Bát canh láo nháo làm mát dịu ngày hè - Ảnh: baodatviet
Rau láo nháo thường mọc ở những thửa ruộng gặt lâu rồi không cấy gối vụ hay ven vệ đường nơi những loài rau dại khác như rau sam, rau dền hay mọc. Những buổi đi làm đồng xong việc sớm bao giờ mẹ cũng tranh thủ hái những ngọn láo nháo non tươi nhất mang về nấu canh. Giống rau dại này nấu canh mình nó thôi ăn cũng đã đậm hương, thanh ngọt rồi nhưng nếu có thêm chục trứng cáy phơi khô để dành của mẹ nữa mới thực sự là tuyệt vời. Bát canh cứ ngọt lịm từ đầu lưỡi cho đến khi đã lùi sâu trong cổ họng.
Canh rau láo nháo thơm mùi cây cỏ, mới đưa vào miệng có vị đắng thanh thanh, sau ngọt dần và có hương vị rất riêng. Tôi không thể tả hết được hương vị món canh này, chỉ biết nó không giống với bất kỳ món canh nào khác tôi dã từng nếm qua. Mẹ bảo nó ngon cũng bởi mọc tự nhiên, không ảnh hưởng bởi thuốc kích thích hay phân bón hóa học như bao loài rau khác. Là loài cây thân mềm, ngọn nhỏ xíu vì thế mỗi khi có trận mưa hay chỉ cần sau một đêm là láo nháo mọc rất nhanh, ngọn nào ngọn ấy non mơn mởn.
Các loại rau dân dã cũng làm nên món ngon - Ảnh: quehuongoi
Không có sự chăm sóc của bàn tay con người nhưng không hiểu sao láo nháo cứ sinh sôi, đến hẹn lại lên, chẳng cần ai gieo cấy. Mùa hè nào cũng vậy cây mọc khắp nơi, từ những thửa ruộng bỏ hoang, khắp hai bên đường con đường từ đồng về xóm cho đến những mảnh vườn lâu ngày không người chăm sóc… Và cũng bởi thế mùa hè nào nhà tôi cũng có canh láo nháo của mẹ để làm dịu cái nắng chói chang, gay gắt.
Chẳng phải là món ăn đắt tiền hay đặc sản gì quý hiếm, bát canh láo nháo giản đơn, khiêm tốn như chính tên gọi của nó. Thế nhưng tôi đảm bảo rằng bao người thành phố giàu sang cũng chưa chắc đã được một lần thưởng thức món canh này. Phải sống ở đồng quê, sáng sớm tự tay nhặt những ngọn rau non nhất, tươi nhất, có như thế bát canh mới thật sự ngon và để lại ấn tượng khó quên. Đó không đơn giản chỉ là bát canh bình thương mà là màu sắc, là hương vị quê hương…
Theo Muonmau.vn